(Hồi trẻ hơn) chả hiểu sao và không biết từ khi nào, mỗi lần lên sân khấu cũng phải ngầu ngầu, cảm thụ và feeling cùng bài trình bày của mình.
(Sau này già già, cứng hơn) mới hiểu làm vậy mới thấy đúng chất sống và chơi của mình. Mình tự nhiên thế nào thì cứ làm y chang như vậy!
Ơ thế mà lại hay, lại điên và thấy sống để thở, để feel và để cảm nhận thực sự!
#Lửa chả bao giờ ngừng cháy
#Đặc biệt trên một sân khấu đầy sao)
P/S: Trông mặt nguy hiểm vậy ở sân khấu chứ ở ngoài ai cũng kêu dễ gần. Là sao? Nghĩa là lên stage thì “nguy hỉm”?