Hôm qua, tôi xem TV VTV1 có nói về những trường hợp của những chị quét rác thuộc đội vệ sinh môi trường Thành Phố Hà Nội bị nợ lương 6 tháng nay. 30 tỉ VND tiền thành phố đang nợ công ty của các chị cho khối lượng rác tăng thêm chưa được quyết toán từ gần 1 năm nay, khiến các chị không có lương và tính bỏ nghề.
Tivi nói, các chị bỏ nghề thì Hà Nội ngập rác! Bãi rác Nam Sơn cũng thực sự quá tải với công nghệ…chôn lấp rác (Landfill ).
Tôi không biết họ là ai, vì họ bịt khẩu trang khi phỏng vấn, nhưng tôi têu yêu và trân quý họ bởi không có các chị công nhân môi trường này thì các thành phố…ngập trong rác.
Nói Hà Nội, lại nghĩ tới HỒ CHÍ MINH, đó là công nghệ “siêu hiện đại” xử lý rác thải thời 5G – Chuyển đổi số (Digital Transformation) ở bãi rác Đa Phước thật đáng xấu hổ là…Landfill (nói gọn lại là y như Nam Sơn Hà nội là Chôn Lấp rác thải). Mỗi khi mưa đến, nguyên đô thị hiện đại Phú Mỹ Hưng và Nhà Bè, lâu lâu bay qua quận 1 là mùi bãi rác Đa Phước: thối, hôi, chua…
Túm lại, văn viết trên facebook hơi vòng vòng: Mọi nghề nghiệp đều đáng được trân quý!
Yêu quý các chị, nên chúng ta cần phân loại rác: 3R ngay từ đầu nguồn vậy.