Trước một cửa hàng bánh sinh nhật nổi tiếng, một người ăn xin rách rưới bốc mùi đang đứng ở đó. Những người đứng bên cạnh ai cũng đều nhăn mũi, tỏ vẻ khinh khỉnh. Nhân viên bán hàng trông thấy liền quát “mau đi ra chỗ khác đi cho người ta còn bán hàng”. Người ăn xin lấy ra mấy đồng tiền nhàu nhĩ rồi nói với nhân viên bán hàng: “Tôi tới mua bánh sinh nhật, cái nhỏ nhất ấy.”
Chủ cửa hàng trông thấy vậy ngay lập tức nhiệt tình chạy ra tủ bánh lấy chiếc bánh sinh nhật size nhỏ đẹp nhất đưa cho người ăn xin, rồi rất xởi lởi cúi người cung kính nói với người ăn xin: “Hoan nghênh quý khách lại tới!”. Người ăn xin rất kinh ngạc, trả tiền rồi rời đi, cả đời anh chưa bao giờ được người ta tôn trọng tới như vậy.
Người cháu của ông chủ không hiểu, hỏi: “Ông ơi, sao ông lại nhiệt tình với người ăn xin như vậy?”
Ông chủ giải thích: “Dù là ăn xin, nhưng họ cũng là khách hàng. Họ vì muốn ăn bánh của chúng ta mà không tiếc tiêu đi những đồng tiền mà họ phải vất vả xin trong một thời gian dài, quả thực rất hiếm có, ông không tự mình phục vụ, há chẳng phải sẽ rất phụ tấm lòng yêu mến của họ ư?”
Người cháu lại hỏi: “Nếu đã vậy thì sao ông còn lấy tiền của họ?”
Ông chủ đáp: “Người ăn xin ngày hôm nay tới không phải tới để xin ăn, chúng ta tất nhiên phải tôn trọng họ rồi. Không lấy tiền của họ, há chẳng phải là đang coi thường họ ư? Phải nhớ rằng, chúng ta phải tôn trọng từng khách hàng, dù người đó có là một người ăn mày đi chăng nữa, bởi lẽ chính khách hàng là người thành toàn nên chúng ta.”
Cháu trai nghe xong gật đầu ghi nhớ.
Ông chủ của tiệm bánh sinh nhật đó chính là ông nội của Yoshiaki Tsutsumi, một doanh nhân Nhật Bản có tiếng (Trong thời kỳ bong bóng kinh tế Nhật Bản, Forbes đã liệt kê Tsutsumi là người giàu nhất thế giới trong giai đoạn 1987–1994 do các khoản đầu tư bất động sản lớn của ông thông qua Tập đoàn Seibu do ông điều hành). Yoshiaki Tsutsumi từng chia sẻ rằng, hành động năm đó của ông nội khiến ông khắc cốt ghi tâm, sau này, ông cũng thường chia sẻ câu chuyện này ở các buổi thuyết giảng, và yêu cầu nhân viên của mình luôn đặt tôn chỉ tôn trọng khách hàng lên hàng đầu.
Có thể thấy, sự “tôn trọng” ở đây, nó không phải là cái phép lịch sự trong xã giao nơi thương trường, mà nó là sự cảm thông, sự lương thiện, sự quan tâm và kính trọng xuất phát từ sâu thẳm bên trong trái tim của một người tử tế, sự tôn trọng ấy nó không mang chút màu sắc nào của danh lợi, cũng không chịu ảnh hưởng của thân phận hay địa vị; sự tôn trọng ấy là sự tôn trọng đơn thuần nhất, chân thành nhất và đáng được hồi đáp lại nhất.
Tôn trọng người khác, có thể được chia ra làm 3 tầng cảnh giới:
Thứ nhất: tôn trọng người thân.
Thứ hai: tôn trọng những người xung quanh, dù là những người qua đường, không quen biết.
Thứ ba: tôn trọng chính đối thủ của mình.
Khi chúng ta tôn trọng đối thủ của mình, là khi ấy chúng ta thực ra đã không còn đối thủ nữa, và cũng chính khi ấy, chúng ta mới là nhà vô địch.
Tôn trọng lãnh đạo là thiên chức, tôn trọng đồng nghiệp là bổn phận, tôn trọng cấp dưới là mỹ đức, tôn trọng khách hàng là thường thức, tôn trọng đối thủ là rộng lượng, tôn trọng tất cả mọi người là trí tuệ, là bản lĩnh và là sự giáo dưỡng của một người.
Không ai là thập toàn thập mỹ, chúng ta không có tư cách để nhìn người khác với con mắt ngạo mạn, cũng không đủ tư cách để dùng ánh mắt khinh khỉnh của mình đi làm tổn thương tới lòng tự tôn của họ, giả sử bản thân ở một phương diện nào đó không bằng người khác, cũng đừng dùng sự tự ti hay đố kị đi thay thế sự tôn trọng mà ta vốn dĩ nên dành cho người khác. Chỉ khi học được cách tôn trọng người khác, chúng ta mới có lại được sự tôn trọng của họ. Tôn trọng người khác, là tôn trọng chính mình.
– Thai Pham Happy Live – Thay đổi cuộc sống bằng cách giúp mọi người trở nên giàu có hơn
Có thể bạn quan tâm: Sổ tay thực hành 6×66 ngày thử thách – Phiên bản đặc biệt giới hạn