Giả sử mục tiêu sống của đời ta là tích lũy thật nhiều của cải, khi ấy ”giá trị con người” của ta được định nghĩa bởi thế giới vật chất và góc nhìn ngưỡng mộ của cả thế giới người bên ngoài, họ trầm trồ khi ta có nhiều của cải, đi xe sang đủ loại, ở nhà biệt thự, áo quần hàng hiệu, bồ nhí thay đổi liên tục,… Dù vậy, ta chỉ thấy vui khi có người trầm trồ, khen ngợi ta và ta sẽ thật không vui nếu có ai đó cho rằng ta chưa thực sự giỏi bằng người A, người B, hay người C nào đó đã làm được những thành tích tích lũy tài sản đáng ngưỡng mộ hơn bản thân mình, có những cô bồ nóng bỏng, hot hàng hơn mình.
Ta rơi vào trạng thái ganh ghét, đố kị, và khi ấy ta hoàn toàn bị các ”tài sản của mình chiếm hữu”
Những tài sản này là những đối tượng vật chất, chúng chiếm hữu và không ngừng đòi hỏi chúng ta phải gia tăng sự sở hữu về tài sản, vật chất nhằm mục đích củng cố bản ngã (ego) trong quá khứ và cả trong hiện tại của chúng ta.
Và như vậy, hạnh phúc của ta hoàn toàn phụ thuộc vào những yếu tố bên ngoài mang lại, những vật ngoài thân đúng nghĩa. Và chúng ta sẽ tiếp tục lầm tưởng rằng càng trở nên giàu có hơn nữa, chúng ta càng vui mừng khôn xiết.
Nhưng sự thật không phải là vậy.
Sự thật là, việc giàu có và ngày càng bị nghiện trở nên giàu có khiến chúng ta trở thành một sinh vật ”nghiện ngập” không lối thoát.
Khi không thỏa mãn được những cơn nghiện về cảm xúc sở hữu thêm, sở hữu thêm nữa này (về vật chất và cả những stuffs, đồ vật xung quanh), chúng ta ngày càng có xu hướng trở nên tức giận hơn, thất vọng hơn, cay đắng hơn và trống rỗng hơn. Và liều lượng ”tiêm vào cơ thể” để kích thích cảm xúc thỏa mãn, đủ đầy, hạnh phúc, vui sướng của ta phải ngày càng gia tăng với hàm lượng cao hơn.
Dù vậy, ta sẽ không bao giờ thỏa mãn cả, và không bao giờ là đủ. Các trung tâm khoái cảm của ta đã tự điều chỉnh các cấp độ theo hướng ngày càng cao hơn, khắt khe hơn. Thí dụ, khi ta đã có một ngôi nhà biệt thự, trung tâm khoái cảm sẽ cảm thấy chưa đủ, ta cần phải có vài ba ngôi nhà: ở biển, ở núi đồi, ở vùng đồng quê để mỗi cuối tuần, mỗi mùa hè đến ta lại có quyền lựa chọn đi nghỉ ở đâu, và ở căn nhà nào.
Ta sẽ chưa dừng lại, và sẽ không cảm thấy hạnh phúc nếu chưa đạt được những mục tiêu của cơn nghiện ấy.
Vấn đề của tất cả những điều nêu trên là gì? Vấn đề chính đó là ta giao phó toàn bộ cảm giác hạnh phúc của chính chúng ta cho những thứ bên ngoài mà quên đi thực sự hạnh phúc đến từ cảm xúc ở bên trong. Phải, nó ở bên trong mỗi khoảnh khắc sống của chúng ta. Và chúng ta có thể điều chỉnh nó bằng những suy nghĩ phù hợp và thực hành tập trung thiền định mỗi ngày, tập trung vào chánh niệm và điều tiết hơi thở của mình.
Chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều nếu ta biết hướng sự chú tâm của bản thân, tâm và trí hướng vào trong thay vì những đồ vật, stuffs bên ngoài.
Khi đó, cảm giác tự do sẽ xuất hiện. Tất cả các khuôn mẫu mà ta tự định hình, hoặc xã hội gán cho ta cũng được cởi trói, ta sẽ là chính bản thân mình, tự do sống, tự do hưởng thụ và tận hưởng cuộc sống mỗi ngày.
Những chiếc áo khoác, những chiếc lồng son, những định kiến và ”con người xã hội”, địa vị, danh vọng,…sẽ được giải phóng và ta sẽ là chính ta: Tự do
P/S: Viết trong một ngày những ý tưởng cứ tuôn ra trong khi đọc những tác phẩm tuyệt vời của Joe Dispenza.