LÀ MỘT NGƯỜI CHỦ DOANH NGHIỆP VÀ MỘT DOANH NHÂN, ĐÂY LÀ MỘT NGƯỜI CỘNG SỰ TÔI MUỐN GẮN BÓ CẢ ĐỜI

LÀ MỘT NGƯỜI CHỦ DOANH NGHIỆP VÀ MỘT DOANH NHÂN, ĐÂY LÀ MỘT NGƯỜI CỘNG SỰ TÔI MUỐN GẮN BÓ CẢ ĐỜI

Vì anh có tất cả những điều chúng tôi cần ở một cộng sự, một người nhân viên và là một người bạn.

Và đương nhiên, là Fan của Arsenal tôi mong Martinez sẽ trở thành một huyền thoại tương lai của câu lạc bộ này như David Seaman.

Sự chăm chỉ, chuyên nghiệp và cần cù của anh đã được đền đáp. Cám ơn anh. And Bravo vì Arsenal cũng đã có cúp FA nhờ anh đã cực kì xuất sắc. Là một fan tôi tin anh xứng đáng có một vị trí chính thức trong khung gỗ từ mùa giải sau

Bạn hãy đọc những đoạn này trong bài báo hoặc đọc kĩ bài báo này (mất 5-10p) nhưng chúng ta học được rất nhiều điều về nghị lực. Phải rất rất nhiều điều

——-

Martinez chia sẻ. “Trong thời gian giãn cách xã hội, vợ tôi nói: ‘Anh chỉ là thủ môn số hai, sao phải tập luyện chăm chỉ thế?’. Tôi đã thực hiện nghiêm túc những bài tập cho thủ môn khi ở nhà. Từ nâng tạ, đạp xe đến những bài gym. Ở nhà, tôi có một khung thành có kích thước như trên sân. Vợ tôi thường ném bóng để tôi tập bắt và cô ấy làm điều đó rất tệ. Bây giờ tôi sắm được máy bắn bóng rồi. Nó bắn đủ các hướng, còn cậu con trai hai tuổi lo nhặt và nhồi bóng cho vào máy cho tôi”.

“Nhà tôi rất nghèo, nghèo lắm. Chính vì vậy, được thấy tôi trưởng thành và giành một danh hiệu nào đó, hẳn sẽ là điều đặc biệt với họ”, thủ thành sinh năm 1992 nói.

Năm 2010, Martinez quyết định rời quê nhà Argentina, sang Anh theo lời mời của Arsenal. Mẹ và em trai đã khóc lóc, níu kéo anh đừng đi. Nhưng cậu bé khi đó 17 tuổi bị thôi thúc bởi hình ảnh của người cha, ông Alberto đã khóc thầm trong đêm vì không thể trả nổi chi phí sinh hoạt của gia đình.

“Tôi nhớ những ngày cha mẹ phải nhịn đói để tôi và em trai có cái ăn”, Martinez kể lại trên The Sun hồi tuần trước. “Khi ấy, tôi sống ở Buenos Aires và chơi cho Independiente. Tôi chỉ có thể gặp gia đình hai lần một tuần, vì họ không có tiền đổ xăng để đi từ quê nhà Mar Del Plata tới chỗ tôi. Thế nên, khi Arsenal đề nghị, tôi phải dũng cảm. Lúc đó tôi 17 tuổi và quyết định ra đi vì cha mẹ”

Và sau khi giành chiến thắng trong trận đấu mà anh tiếp tục thể hiện xuất sắc, Martinez nói: “Tôi luôn tập luyện chăm chỉ. Mọi người nói khi bạn nỗ lực vì điều gì đó, bạn sẽ được tưởng thưởng và tôi nghĩ hôm nay điều đó đã đến. Tôi đã thực sự nỗ lực ở Arsenal suốt 10 năm qua vì những cơ hội như thế này. Tôi không thể tự hào hơn. Tôi đã nói chuyện với gia đình suốt tuần qua. Bố căng thẳng đến mức không muốn nói nhiều. Nhưng lúc này, tôi có thể đánh cược rằng ở Argentina, gia đình tôi đang khóc”.

#bravo
#Love_the_way_you_are_my_man