NHỮNG ĐỨA TRẺ HƯ ĐỐN, KHÔNG PHÙ HỢP VỚI XÃ HỘI

NHỮNG ĐỨA TRẺ HƯ ĐỐN, KHÔNG PHÙ HỢP VỚI XÃ HỘI
(Bài này rất dài, nếu bạn không có thì giờ, nên bỏ qua, nhưng nếu đã có thời gian thì nên nghiền ngẫm)
Paul có lẽ là một đứa trẻ không phù hợp với xã hội.
 
Cậu đã từng rất chán ghét trường học đến độ thầy giáo lớp 4 phải dụ dỗ, mua chuộc cậu bé (bằng tiền) cậu mới chịu tiếp tục học.
Rồi thì lớn lên, Paul cũng vào được trường cao đẳng, nhưng tính tình ngổ ngáo, cậu đi học bằng chân không, không mang giày dép gì cả. Thật quái dị! Freak!
Trong thời gian là sinh viên, cậu nghiện m.a túy nặng, lắm lúc phê m.a túy vật vã!
 
Có những tuần, Paul chẳng ăn gì ngoại trừ vài quả táo, uống nước cầm hơi (cũng thật quái dị và không phù hợp với xã hội).
Và vì quá dị, Paul chỉ học cao đẳng đúng 6 tháng thì bị đuổi cổ ra khỏi trường và buộc phải quay về nhà sống với ba mẹ (Lại sống kiếp ăn bám).
Ở nhà với ba mẹ, buộc phải đi xin việc kiếm cơm, cậu nộp đơn vào một doanh nghiệp sản xuất đồ điện tử, nhưng Giám Đốc nhân sự không thèm phỏng vấn cậu vì cậu ăn mặc quá lôi thôi.
Nhưng cậu rất lì lợm, mặc cho Giám đốc nhân sự đuổi, cậu cứ ngồi ‘ăn vạ’ cho đến khi họ thuê cậu thì thôi. Giám đốc nhân sự điên tiết tính gọi cảnh sát tống cổ Paul, nhưng vì thương tình ba mẹ cậu gửi gắm, mà bà đã gọi thêm một kĩ sư có kinh nghiệm để phỏng vấn Paul hú họa xem sao. May thay, ông kĩ sư này nhận thấy tài năng gì đó ở cậu nên đã đồng ý nhận Paul vào làm.
Tuy vậy, “cuộc tình công việc” của Paul cũng chẳng kéo dài được lâu. Đồng nghiệp phàn nàn với quản đốc là người cậu bốc mùi hoi kinh khủng và không thể chấp nhận nổi (Lý do: Cậu là người không thích tắm rửa, rất ngại nước).
Thế là công ty đành phải chuyển Paul lên làm ca đêm, nơi mà cậu có thể làm việc 1 mình để đỡ làm phiền tới người khác. Dù vậy, khi không làm việc với đồng nghiệp thì Paul lại dành phần lớn thời gian để nói xấu đồng nghiệp cũ. Paul luôn miệng nói đồng nghiệp của mình thật ngu ngốc.
 
Trong nhà máy, Paul sử dụng những thủ thuật khác nhau từ im lặng, giận hờn, nói xấu hoặc bẻ cong sự thật, xuyên tạc đủ thứ về nơi làm việc và đồng nghiệp đến nỗi họ gọi cậu là: Quý Ngài Xuyên Tạc!
Trong mắt mọi người: Paul là kẻ khắc nghiệt, không có trái tim và gây tổn thương cho người khác.
Paul sau này cũng là một người cha hợp pháp của một bé gái, nhưng từ chối không công nhận đứa con của mình, dù kết quả test DNA cho thấy đứa trẻ này là con của cậu 100% chính xác. Paul bỏ rơi 2 mẹ con và chẳng chu cấp cho họ một đồng xu nào
 
Vì không phù hợp với việc đi làm thuê, nên cuối cùng cậu tự mình làm chủ doanh nghiệp, khởi nghiệp với công ty của riêng mình.
Và bạn biết không, cậu Paul tôi đang viết ở đây được các bạn gọi là Steve Jobs.
 
Có lẽ Steven Paul Jobs đã là đứa trẻ ngang bướng, hư đốn và chẳng phù hợp với xã hội hiện đại. Một thanh niên thiếu nghiêm túc và không có trách nhiệm. Một người đàn ông không giống ai.
Nhưng người đàn ông này, hư đốn, hoang dại, không trách nhiệm đã thay đổi thế giới theo một cách mà rất ít người có thể làm được với những ý tưởng kinh doanh thiên tài đoạn sau của cuộc đời.
Ngay cả, cách Steven Paul Jobs rời bỏ thế giới ngay ở đỉnh cao vinh quang vì bệnh ung thư cũng “không giống nhiều người khác” khi đang ở đỉnh vinh quang.
Có lẽ, thế giới này cần thêm nhiều đứa trẻ hư đốn, ngỗ nghịch biết khai thác hết tiềm năng của mình khi chúng tìm ra ikigai và mục tiêu cuộc đời của mình.
Con hơn cha là nhà có nóc, nếu chẳng may nhà bạn có một đứa trẻ ngỗ nghịch, thậm chí hư hỏng, nghiện ma túy,…thì cũng chưa phải là dấu chấm hết. Hãy nhớ tới Paul!
Một đứa trẻ quá nghe lời cha mẹ, có thể sẽ chỉ là những đứa trẻ tầm thường.
 
Hãy đừng đối xử tệ bạc và ghẻ lạnh những đứa trẻ hư đốn. Biết đâu, đó là những thiên tài của tương lai.
Để thành công, bạn cần giải phóng con người phi thường của bạn, của những đứa trẻ ‘thiên tài’ chưa lớn ấy.
Và nếu chưa giàu, bạn hãy nghĩ mình chỉ là ‘người giàu mà chưa có tiền’ thôi.
 
Trưa rồi, viết dài dài vài dòng, đăng 1 cái ảnh nhắc nhở bản thân năm sau lại qua Mỹ học hỏi, thăm quan.
Và cũng có thêm dòng tâm sự: Con hơn cha là nhà có nóc, mà giờ nó kém hơn mình thì cũng…bình thường thôi